Gió trên mặt hồ thổi tới, thổi bớt màu đỏ trên khuôn mặt của Điềm Mộng Hinh, nhưng bờ môi sưng đỏ của Điềm Mộng Hinh lại không hề thay đổi, cô cúi đầu, không dám ngẩng lên, không thể tin được, vừa rồi bọn họ lại mất khống chế trên thuyền.
Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh núp trong lồng ngực của mình, cúi đầu, không nói lời nào, anh nhỏ giọng nói: “Không sao, vừa rồi không phải là cố ý, anh chỉ định lướt qua, ai ngờ, vừa rồi không biết thuyền nào đụng vào thuyền của chúng ta, cũng không biết xin lỗi, mới có thể mất khống chế, thật xin lỗi.”
Khi Lôi Thanh Tiêu nói đến đây, bên cạnh truyền đến âm thanh nói xin lỗi.
“Này người anh em, vừa rồi xin lỗi nhé, là thuyền của tôi không cẩn thận đụng vào thuyền anh, thật xin lỗi, có điều anh thật sự vô cùng lợi hại, lúc đầu tôi hẹn hò với bạn gái của tôi sao lại không nghĩ tới chứ?”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy âm thanh nói chuyện, nhìn sang bên cạnh, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trên thuyền còn có một bs trai và một người phụ nữ, xem ra là vợ và con trai của anh ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây