Điềm Mộng Hinh nhìn dáng vẻ Lôi Thanh Tiêu lái thuyền chăm chú như lái xe, cô nhỏ giọng nói: “Thanh Tiêu, đây là du hồ nha, nên ngắm phong cảnh xung quanh nữa, không phải lái xe, sao anh lại nghiêm túc như vậy a!”
Lôi Thanh Tiêu nghe Điềm Mộng Hinh trêu mình, anh nở nụ cười, cười nói: “Cũng đúng, vậy anh lái chậm một chút, em cũng có thể nhìn ngắm phong cảnh.”
Điềm Mộng Hinh cầm điện thoại di động lên, chụp phong cảnh chung quanh, lại nhìn biểu cảm của Lôi Thanh Tiêu chưa thả lỏng lắm, cô nhanh chóng chụp mấy bức, chìa ra trước mặt Lôi Thanh Tiêu, mở ra cho anh nhìn.
Lôi Thanh Tiêu nhìn hình của mình trong điện thoại di động, hơi nhíu mày, hình như đúng là quá nghiêm túc, anh nhìn thuyền chung quanh, đều tràn ngập tiếng cười nói, nét mặt của anh mềm xuống, dừng thuyền lại, cầm điện thoại di động của mình lên, chụp ảnh chung của hai người.
Điềm Mộng Hinh thấy vẻ mặt của Lôi Thanh Tiêu đã mềm xuống, còn có nụ cười, đứng dậy, dán lại gần anh, thuyền bởi vì động tác của cô hơi rung nhẹ, Lôi Thanh Tiêu vội vàng ôm lấy Điềm Mộng Hinh, để cô tựa vào trong lồng ngực của mình, trong miệng cũng không quên quan tâm hỏi: “Không sao chứ, cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây