Lôi Thanh Tiêu nắm tay Điềm Mộng Hinh, tản bộ bên đường, nhìn những đôi tình nhân đi qua đi lại, trong nháy mắt anh cảm thấy mình như quay về hồi nhỏ, chỉ là bên cạnh có Điềm Mộng Hinh ở bên cạnh mình, cùng ngắm phong cảnh, cùng tản bộ.
Lôi Thanh Tiêu vừa đi vừa nói: “Mộng Mộng, anh thật hi vọng chúng ta có thể mãi nắm tay đến già như này, chờ đến khi chúng ta tóc hoa râm, chúng ta vẫn ở bên nhau như bây giờ, cùng dìu đối phương, tay trong tay, tản bộ trên đường lớn, trong công viên.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời nói dịu dàng của Lôi Thanh Tiêu, nhìn Lôi Thanh Tiêu, lại nhìn thấy một đôi vợ chồng tóc trắng xoá đi tới từ con đường đối diện, hai người họ dìu nhau, cảnh tượng vô cùng bình dị.
“Sẽ, chúng ta sẽ ở bên nhau làm bạn đến già, chúng ta sẽ không tách ra.”
Âm thanh dịu dàng của Điềm Mộng Hinh truyền đến, Lôi Thanh Tiêu cúi đầu xuống nhìn Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh tựa đầu vào vai Lôi Thanh Tiêu, trên mặt anh hiện lên vẻ hài lòng, nội tâm còn nói với mình, bất kể một tuần sau xảy ra chuyện gì, anh đều không hi vọng tạo thành tổn thương đối với cô!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây