Điềm Mộng Hinh nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, trừng mắt liếc anh một cái, dở khóc dở cười nói: “Anh biết rất rõ ràng, đó là giả, không phải thật sự, đừng làm rộn.”
Nụ cười trên mặt Lôi Thanh Tiêu càng lúc càng lớn, cười ra tiếng, dịu dàng nói: “Được rồi, Mộng Mộng, anh không lộn xộn, Lâm Lâm à, lúc làm việc, nên thế nào thì cứ như thế nấy, có điều nhớ để ý cô ấy ăn cơm, cô ấy là người một khi làm việc thì quên cả ăn cơm, điểm ấy tôi giao cho cô, về phần công việc nhất định hai người có thể phối hợp ăn ý.”
Lâm Lâm nhìn hai người họ quan tâm nhau, nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, cô hiểu rõ, Lôi tổng đưa cô ấy về Tinh Xí Sách Hoa, chính là để bảo vệ cô ấy, cô không biết về sau hai người này còn gặp phải chuyện gì, nhưng Lôi tổng làm như vậy, nhất định có ý đồ của mình, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Điềm Mộng Hinh.
“Yên tâm đi, Lôi tổng, tôi biết rồi, dù sao đã từng là đồng nghiệp làm việc với nhau, lại là bạn tốt nữa.”
Lôi Thanh Tiêu nghe Lâm Lâm nói, lúc này mới yên tâm, anh nhìn Điềm Mộng Hinh trong ngực, cầm da giả trên bàn lên, cẩn thận dán lại cho cô, dịu dàng nói: “Chúng ta đi trước đi, không nên quấy rầy cuối tuần của Lâm Lâm, Lâm Lâm, vừa rồi có phải cô có việc đi ra ngoài hay không, vậy cô có việc thì đi làm đi, chúng tôi cũng đi trước.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây