Điềm Mộng Hinh dắt tay Lôi Thanh Tiêu, dịu dàng nhìn anh, giọng nói mang theo phần áy náy, nói: “Thật xin lỗi, năm đó anh em sai, nếu không phải anh em tự động chủ trương, có lẽ chúng ta đã không phải đi nhiều đường vòng như vậy, anh cũng đã không thống khổ như vậy.”
Lời của Điềm Mộng Hinh khiến Lôi Thanh Tiêu cảm thấy vô cùng ấm áp, có điều chuyện năm đó thật sự không phải do Cốc Tuấn sai, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì Kim Thiện Tông, nếu không có Kim Thiện Tông, Cốc Tuấn đã không bị lừa gạt, đưa ra một quyết định sai lầm.
Lôi Thanh Tiêu ôm Điềm Mộng Hinh vào trong ngực, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Không phải anh em sai, chuyện năm đó, không đơn giản như em nghĩ, tin rằng sau này, những chuyện này sẽ có ngày tra ra manh mối.”
Ngay khi hai người Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh ôm nhau, cửa nhà bên cạnh mở ra, Lâm Lâm đóng cửa lại, dự định đi ra khỏi cư xá, theo thói quen nhìn sang nhà bên cạnh, phát hiện Lôi tổng ở cửa ra vào, ôm một cô gái mình chưa gặp bao giờ, dừng bước.
Lâm Lâm nhìn động tác dịu dàng của Lôi Thanh Tiêu, vô cùng tức giận, trên mặt xuất hiện vẻ phẫn nộ, cô quên mất rằng người ở trước mặt mình chính là ông chủ của mình, Tổng tài đại nhân, cô giận dữ đi tới trước mặt hai người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây