Điềm Mộng Hinh nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, nhỏ giọng nói một câu, toàn bộ phòng chiếu phim sáng lên, mà trên màn hình phim cũng xuất hiện âm nhạc phần cuối, tiếng nói chuyện của Điềm Mộng Hinh bị tiếng người ta đi lại và nói chuyện át đi, Lôi Thanh Tiêu không nghe thấy lời của cô.
“Cám ơn anh, Thanh Tiêu.”
Khi mọi người đều rời khỏi phòng chiếu phim, mà Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh rời khỏi phòng chiếu phim cuối cùng, đi tới cửa rạp chiếu phim, Lôi Thanh Tiêu dừng bước, chăm chú nhìn Điềm Mộng Hinh, vô cùng nghiêm túc nói: “Mộng Mộng, đừng nói cảm ơn, giữa chúng ta không cần hai chữ cảm ơn, việc gì anh làm cũng là nên làm.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy câu trả lời của Lôi Thanh Tiêu, hơi sững sờ, Lôi Thanh Tiêu có nghe thấy câu nói cuối cùng sao, lúc đầu vốn tưởng rằng phòng chiếu phim ồn ào như thế, Lôi Thanh Tiêu sẽ không nghe thấy lời cô nói chứ.
Khuôn mặt của Điềm Mộng Hinh hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng anh không nghe thấy lời em nói chứ? Thật ra anh cũng không thích xem bộ phim này đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây