Điềm Mộng Hinh nghe Lôi Thanh Tiêu dỗ ngon dỗ ngọt, cô đỏ mặt lên, cúi đầu xuống, ăn bữa sáng. Lôi Thanh Tiêu nhìn thấy Điềm Mộng Hinh ăn, mình cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu ăn.
Bữa sáng kết thúc rất nhanh, Điềm Mộng Hinh nhìn thấy trước mặt vẫn còn thừa rất nhiều thức ăn, vô cùng lãng phí, không khỏi thở dài, nói: “Anh chuẩn bị nhiều như vậy, kết quả còn không phải lãng phí, sau này không thể lãng phí như vậy được.”
Điềm Mộng Hinh nói rồi, muốn thu dọn bàn ăn, lão Lý thấy cô muốn đích thân thu dọn, vội vàng đi tới, nói: “Thiếu phu nhân, để tôi, đây là công việc của tôi mà, chẳng phải hai người còn cần ra ngoài sao? Tôi đã thu xếp xong xe rồi, Tiểu Lý đang chờ hai người ở cửa đấy.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy tên của Tiểu Lý thì vô cùng kinh ngạc, Tiểu Lý này không phải do mình sắp xếp, anh nghi hoặc nhìn lão Lý, thấy lão Lý nói: “Thiếu gia, ngài yên tâm, tôi đã nói với con trai tôi chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm rồi, nó sẽ có chừng mực, chuyện thiếu phu nhân nó biết trả lời thế nào, sẽ không để cho ngài lo lắng đâu, tôi đã thu xếp xong hết rồi.”
Lôi Thanh Tiêu nghe lão Lý trả lời, lúc này mới an tâm, lạnh lùng nói: “Vậy là tốt rồi, an toàn của thiếu phu nhân vô cùng quan trọng, không thể có một chút sai lầm nào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây