Điềm Mộng Hinh nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, trên mặt nở nụ cười, vành tai ửng đỏ, trong lòng đầy ấm áp, thời khắc này trong nội tâm cô hi vọng cuộc hôn nhân này là thật, hai người bọn họ thật sự ở bên nhau, không có ai quấy nhiễu, càng không tồn tại lừa gạt, mang theo lời chúc phúc của người hai nhà, có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, nhưng mà, đây đều là giả, hôn nhân giả, cách làm lừa mình dối người, trong lòng cô lại không khỏi mất mát.
Lôi Thanh Tiêu bế Điềm Mộng Hinh về tới biệt thự, tự mình thay giày cho Điềm Mộng Hinh trước, lúc này mới thả cô xuống, mình mới ngồi xổm xuống thay giày, đi tới Điềm Mộng Hinh đứng ở trước mặt mình, nắm tay cô, hai người cùng đi đến cầu thang. Lão Lý đi ra, vừa định hỏi bọn họ muốn ăn điểm tâm không, mà Lôi Thanh Tiêu liếc nhìn lão Lý, anh không nói gì, trở về phòng của mình.
Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh về tới phòng ngủ chung của bọn họ, giờ phút này, Điềm Mộng Hinh mới cảm giác được, từ hôm nay trở đi, cô phải ngủ chung trên giường lớn với anh, trong nội tâm cô lại có phần chờ mong, biết rõ sẽ không xảy ra điều gì, nhưng vẫn kích động như vậy.
Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh nhìn giường lớn, không nói gì, anh dìu cô ngồi ở đầu giường, chăm chú nhìn Điềm Mộng Hinh, dịu dàng nói: “Mộng Mộng, em yên tâm đi, anh sẽ chờ đến ngày đó, trước khi ngày đó chưa đến, anh sẽ chỉ ôm em ngủ, em biết không? Chỉ có khi em ở trong lồng ngực anh, anh mới có thể an tâm ngủ ngon giấc được.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời cam đoan của Lôi Thanh Tiêu, thật ra cô hiểu hết, có điều làm như vậy có thật sự ổn không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây