Lôi Thanh Tiêu nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, nụ cười này chính là thứ anh nhìn thấy khi còn bé, anh vừa đẩy xích đu, một mực khắc ghi từng hành động cử chỉ của cô ở trong lòng, có thể thời gian anh ở bên cô không dài, hai người vừa mới ở bên nhau, nhưng lại xa nhau rất nhanh, mặc dù chỉ là sự xa cách ngắn ngủi, cũng là một sự khảo nghiệm đối với hai người bọn họ, chỉ có lần xa cách này, hai người bọn họ mới có tương lai.
Động tác Lôi Thanh Tiêu đẩy xích đu càng lúc càng chậm, mà Điềm Mộng Hinh cảm nhận được động tác của anh, ngẩng đầu, nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu nhìn mình đến ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Thanh Tiêu, anh nghĩ gì thế?”
Giọng nói của Điềm Mộng Hinh kéo lý trí của Lôi Thanh Tiêu lại, anh nhìn Điềm Mộng Hinh nghi hoặc nhìn anh, lắc đầu, nói: “Anh không sao, chỉ là trong lúc nhất thời, anh cảm thấy như được quay lại hồi còn bé nên ngẩn người thôi.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, bật cười, nói: “Chúng ta đều đã lớn rồi, đã sớm không còn đứa trẻ nữa, lại nói hồi ức đó với em mà nói xa không thể chạm, còn là hồi ức không tồn tại trong đầu em nữa.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy lời Điềm Mộng Hinh nói, anh ôm lấy Điềm Mộng Hinh, ôm cô vào trong lòng, ngồi ở trên xích đu, đu dây bởi vì trọng lượng của hai người mà lắc lư mấy lần, Điềm Mộng Hinh nhỏ giọng nói: “Coi chừng, đừng để bị ngã.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây