Cốc Tuấn nói rồi, mang bát đũa vào phòng bếp, mà Lôi Thanh Tiêu nghe thấy lời của Cốc Tuấn, anh dắt tay Điềm Mộng Hinh, nhìn Điềm Văn và Cốc Tể Uẩn, vô cùng lịch sự nói: “Cha mẹ, bọn con ra ngoài tản bộ đây, che mẹ đi nghỉ ngơi sớm một chút, cả ngày hôm nay cha mẹ cũng vất vả rồi.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu thuận miệng như thế, vô cùng bất ngờ, cô còn tưởng rằng là Lôi Thanh Tiêu tâm huyết dâng trào, nên mới gọi bọn họ là cha mẹ, xem ra anh vô cùng nghiêm túc, ngay cả lời mình muốn nói, anh cũng đã nói luôn cho mình rồi.
Điềm Văn gật đầu, cười nói: “Hai đứa đi tản bộ đi, cha mẹ sẽ nghỉ ngơi thật tốt, con gái của cha mẹ giao cho con đấy, con phải chăm sóc cho thật tốt nhé.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy lời dặn của Điềm Văn, dịu dàng nói: “Mẹ cứ yên tâm đi ạ, mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, vậy bọn con đi trước đây.”
Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu nắm tay của mình, muốn đi ra ngoài, cô quay đầu, nhìn cha mẹ, cười nói: “Cha mẹ, con đi về trước đây, con ở ngay bên cạnh, sẽ thường xuyên về thăm cha mẹ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây