Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu đã đi ra đến cửa, cũng đi làm việc của mình, Cốc Tuấn thấy căn nhà này không tồi, nhưng dù thế nào cũng không có người ở, cần phải quét dọn thật sạch. Điềm Mộng Hinh ở lại quét dọn, Cốc Tuấn xung phong nhận nhiệm vụ trở về thu dọn mấy thứ đồ cần thiết mang tới đây trước.
“Mộng Mộng, em ở lại đây đi, để anh trở về cho, gì cần chuyển luôn trong hôm nay, em cứ nói với anh.”
Điềm Mộng Hinh suy nghĩ rồi nói: “Anh về lấy cho em mấy bộ quần áo để thay, nhớ cầm luôn đồ dùng sinh hoạt cá nhân nữa, còn lại cứ để ngày mai chúng ta về rồi thu dọn sau.”
Cốc Tuấn nghe Điềm Mộng Hinh nói xong, anh ta đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: “Được, vậy anh đi đây, em ở lại cẩn thận, an toàn là trên hết, chỗ nào cao quá thì cứ để đấy, chờ anh trở về rồi cùng làm.”
Điềm Mộng Hinh vừa dọn dẹp vừa gật đầu, Cốc Tuấn rời khỏi nhà, Điềm Mộng Hinh tìm miếng vải sạch sẽ, giặt ướt mảnh vải để lau chùi phòng bếp, cô ngẩng đầu nhìn lên tủ trạn bếp phía trên, mở cửa tủ ra lau, nhìn thấy bên trong trống trơn, cô mới nhớ ra là mình phải đi mua một số nguyên liệu nấu ăn, ít nhất là để lát nữa có đồ để nấu cơm tối. Vì vậy, Điềm Mộng Hinh đóng cửa tủ lại, mặc áo khoác vào, đi ra ngoài. Cô vừa đóng cửa lại, chợt cảm thấy có ai đứng phía sau lưng mình, cô xoay người nhìn lại, thấy Lâm Lâm đứng ở sau lưng mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây