Điềm Mộng Hinh không ngờ rằng trong hành lý của Lôi Thanh Tiêu chỉ có ngần ấy đồ, càng không ngờ rằng còn có thể nhìn thấy chiếc váy cưới này, cô ngạc nhiên nói: “Thanh Tiêu, sao váy cưới lại ở đây?”
Lôi Thanh Tiêu cầm lấy váy cưới, nhìn Điềm Mộng Hinh, dịu dàng giải thích: “Thật ra vào ngày mà em mặc thử, anh đã mua chiếc váy cưới này, anh hi vọng đến lúc đó, em có thể mặc chiếc váy cưới này, làm cô dâu thật sự, cho nên, anh tin rằng ngày đó sẽ tới nhanh thôi.”
Lôi Thanh Tiêu vừa nói, vừa cẩn thận cầm váy cưới lên, mở tủ quần áo ốp tường ra treo lên, khi anh vừa mới treo váy cười lên, Điềm Mộng Hinh phát hiện trong tủ toàn là đồ nữ, cô đi đến bên cạnh Lôi Thanh Tiêu, xem từng bộ, nghi hoặc nhìn anh.
“Đây đều là quần áo anh chuẩn bị cho em, anh biết chính em có mang theo quần áo của em, nhưng anh vẫn muốn chuẩn bị cho em, nơi đó là giày, còn có mũ, anh đã chuẩn bị cho em quần áo một năm bốn mùa, đây là chỗ để em treo quần áo, anh không treo ở đây, mà là ở bên cạnh em.”
Lời giải thích của Lôi Thanh Tiêu truyền vào trong tai cô, cô mở tủ bên cạnh ra, phát hiện mặc dù quần áo bên trong không ít, song lại ít hơn mình rất nhiều, cô nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải anh nhiều quần áo lắm sao? Vì sao lại chuẩn bị cho em nhiều như vậy, thật ra em ít khi ăn diện lắm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây