Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em

Chương 557: Nếu như không gặp được em

Chương Trước Chương Tiếp

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh nhỏ giọng nói, anh xoa đầu Điềm Mộng Hinh, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, em đừng suy nghĩ quá nhiều, tất cả những gì anh làm là việc anh phải làm, em là vợ anh, bọn họ cũng là người nhà của anh, chăm sóc người nhà không bao giờ sai được, đúng không?”

Điềm Mộng Hinh nghe lời Lôi Thanh Tiêu nói, cô tựa ở trong ngực Lôi Thanh Tiêu, cảm nhận được sự ấm áp và an tâm anh mang đến cho cô. Lôi Thanh Tiêu ôm cô, tiếp tục nói: “Anh biết, em còn muốn hỏi chuyện bác Lý, đúng là rất nhiều năm trước, lão Lý đã từng gặp em, là bác ấy dẫn anh đi qua vườn hoa nhỏ đó, để cho anh gặp được em, gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời, cũng bởi vì bác ấy mật báo, để mẹ phát hiện ra sự tồn tại của em, khiến em hoàn toàn biến mất ở trước mặt anh ròng rã mười tám năm. Có lẽ em muốn hỏi, nếu như vậy, vì sao anh còn muốn để bác ấy làm quản gia của chúng ta, anh có thể nói cho em, năm đó nếu không phải lão Lý nói cho anh chân tướng, có lẽ anh sẽ không chờ em tìm em lâu như vậy, bác ấy nói cho anh là mẹ anh đuổi cả nhà em đi, cũng để cho anh hiểu được chuyện anh phải làm khi mình trở nên mạnh hơn. Bởi vì vậy, mới có anh của hôm nay, anh tin bây giờ bác ấy sẽ không phản bội anh nữa, anh cũng hứa hẹn chỉ cần bác ấy giữ bí mật cho chúng ta, người nhà của bác ấy cũng sẽ có được sự bảo vệ tốt nhất.”

Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói một tràng dài, giải thích tất cả lo nghĩ trong nội tâm cô, không ngờ Lôi Thanh Tiêu là một người sẵn lòng tin tưởng người khác, càng cảm thấy đau lòng cho tuổi thơ lúc trước của anh, năm đó không phải bởi vì sự xuất hiện của cô, có phải bây giờ anh sẽ trải qua cuộc sống hoàn toàn khác biệt hay không?

“Thanh Tiêu, cám ơn anh, năm đó nếu không vì em, có lẽ bây giờ anh đã gặp được người tốt hơn.”

Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh, tay lẳng lặng cầm tay cô, lắc đầu nói: “Không phải như vậy, năm đó nếu như em không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ không có niềm vui thú, mỗi ngày đều gò bó theo khuôn phép như vậy, trải qua cuộc sống buồn tẻ mà cứng nhắc, sống trong giới hạn của cha mẹ anh, vĩnh viễn không đi ra, người nên nói cảm ơn phải là anh mới đúng. Sự xuất hiện của em năm đó khiến trên khuôn mặt anh có nụ cười, để anh biết trên thế giới này còn có một cuộc sống hoàn toàn khác.”


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)