Bàn tay Điềm Mộng Hinh cầm chìa khóa hơi run run, bên trong chính là nhà của hai người bọn họ, lần đầu tiên cô cảm thấy không chân thật như thế, rõ ràng chỉ là một cuộc hôn nhân giả, lại khiến cô có cảm giác như thật sự đi lấy chồng, Lôi Thanh Tiêu đưa tay ra, hai người cùng đẩy cánh cổng ra.
Cổng mở ra, hai người cùng đi vào biệt thự, Lôi Thanh Tiêu để hành lý xuống, đóng cổng lại, chỉ thấy ở cổng có người đàn ông tuổi không còn trẻ đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt mong đợi nhìn hai người bọn họ.
Thấy Lôi Thanh Tiêu để hành lý xuống, lập tức đi tới, đi đến trước mặt hai người, Điềm Mộng Hinh nghi hoặc nhìn người trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Tiêu, chú ấy là?”
Lão Lý đi tới trước mặt Điềm Mộng Hinh, nhìn lên Điềm Mộng Hinh đã không còn nhận ra mình trước mặt, ông ấy chính là lão Lý, là người khi Lôi Thanh Tiêu còn bé đã đón anh đi qua vườn hoa nhỏ, để thiếu gia gặp được người quan trọng nhất trong sinh mệnh.
“Điềm tiểu thư, cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô, cám ơn cô hôm nay vẫn còn ở bên cạnh thiếu gia, sau này tôi sẽ là quản gia của hai người, bác Lý.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây