Điềm Mộng Hinh nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, cười nói: “Em cũng không trách anh trai, lại nói chẳng phải bây giờ anh đang ở bên cạnh em sao? Như vậy là đủ rồi, mọi người sống với nhau thật vui vẻ, quá khứ cũng không còn quan trọng nữa, tương lai mới quan trọng.”
Điềm Văn và Cốc Tể Uẩn một mực nghe cuộc đối thoại của ba người bọn họ, khi bà nghe thấy lời của Điềm Mộng Hinh, lúc này mới yên tâm, cười nói: “Đúng vậy, người một nhà ở bên nhau là được rồi, về sau ngày nào chúng ta cũng phải sống thật vui vẻ, hai đứa cũng phải sống thật tốt, mẹ sẽ chờ đến khi hai đứa thật sự kết hôn, nhìn dáng vẻ con gái bảo bối của mẹ mặc váy cưới nhé.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Điềm Văn, trên mặt lộ ra biểu cảm thẹn thùng, nhớ tới ngày đó cô mặc váy cưới, Lôi Thanh Tiêu đứng ở trước mặt mình, nhỏ giọng nói: “Con đói rồi, ăn sáng đây.”
Điềm Mộng Hinh không nói thêm gì nữa, ăn bữa sáng. Bọn họ nhìn dáng vẻ của Điềm Mộng Hinh đều nở nụ cười, lần đầu tiên Lôi Thanh Tiêu cảm giác, dù chỉ là ăn bữa sáng ở trong xe, anh cũng cảm thấy vui vẻ, ấm áp như vậy.
Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu lái xe không có cách nào ăn sáng được, bèn đưa từng miếng vào trong miệng của anh. Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh, trên mặt thỉnh thoảng nở nụ cười, xe nhanh chóng dừng trước cổng biệt thự, Lôi Thanh Tiêu cũng đã ăn gần xong bữa sáng. Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh còn chưa lau sạch bên miệng, cầm khăn tay của mình lên, giúp cô lau mỡ bên miệng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây