Khi Kim Thiện Tông đi tới nhà Điềm Mộng Hinh, lại phát hiện đã không còn ai, mà Điềm Mộng Hinh còn nói bản thân ở sân bay, sắp lên máy bay, những điều này thật sự quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi ngay cả chính cô cũng sẽ không tin tưởng, tất cả đều là cái bẫy đã bày sẵn, chỉ sợ những chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu, anh lợi hại đấy, đừng tưởng rằng anh đã thắng, cuộc đấu vừa mới bắt đầu thôi, tôi sẽ khiến anh nhanh chóng biến mất trên sàn thi đấu, hủy bỏ tư cách thi đấu của anh, hủy bỏ vĩnh viễn.
Kim Thiện Tông rời khỏi căn nhà không còn ai, lên xe của mình, khởi động xe, lái về phía công ty, biểu cảm trên mặt dường như là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Mà sau Điềm Mộng Hinh cúp điện thoại, trên mặt lộ vẻ áy náy, nhỏ giọng nói: “Em nói như vậy, có phải hơi quá đáng không, dù sao năm năm qua không có sự chiếu cố của anh ấy, em cũng đã không có ngày hôm nay.”
Lôi Thanh Tiêu biết lo lắng của Điềm Mộng Hinh, anh cười nhìn Điềm Mộng Hinh, dịu dàng nói: “Em không cần nghĩ quá nhiều, Kim Thiện Tông không hề đơn giản như em thấy bề ngoài đâu, chuyện năm năm trước, không ai biết liệu có liên quan đến anh ta hay không, dù năm năm qua anh ta đối xử tốt với em, nhưng mà chẳng phải em đã nói là ủng hộ anh ta sao, là anh ta làm trái với lời hứa với anh trai em.”
Lần đầu tiên Điềm Mộng Hinh nghe nói giữa Kim Thiện Tông và anh trai còn có lời hứa, nghi hoặc nhìn Cốc Tuấn, Cốc Tuấn thấy Lôi Thanh Tiêu nhắc đến lời hứa năm năm trước, anh biết sớm muộn cũng phải nói chuyện này cho Điềm Mộng Hinh, có lẽ đã đến lúc nói rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây