Một mình Lôi Thanh Tiêu nhận lấy hành lý của Điềm Mộng Hinh và Cốc Tể Uẩn, Cốc Tuấn cũng cầm hành lý của Điềm Văn và của mình, Điềm Mộng Hinh cầm bữa sáng Lôi Thanh Tiêu để trên bàn, cùng đi ra khỏi cổng. Điềm Mộng Hinh quay đầu lại nhìn căn nhà đã ở năm năm, bây giờ phải rời đi, trong lòng đầy không nỡ, lưu luyến không rời nhìn cánh cổng. Lôi Thanh Tiêu cất kỹ đồ đạc, thấy Điềm Mộng Hinh nhìn cổng ngẩn người, đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, nếu không Kim Thiện Tông sẽ tới mất.”
Lôi Thanh Tiêu dắt tay Điềm Mộng Hinh, hai người cùng đi trở về trong xe, Lôi Thanh Tiêu nhìn căn nhà Điềm Mộng Hinh đã ở năm năm, nhỏ giọng nói vào tai Điềm Mộng Hinh: “Anh biết em không nỡ, có điều đã đến lúc rời đi rồi, sau này anh sẽ cùng em quay lại thăm.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Lôi Thanh Tiêu, cuối cùng nhìn thoáng qua căn nhà, cười nói: “Không cần, về đây sẽ rất nguy hiểm, chúng ta đừng quay về nơi này nữa, lên đường đi.”
Lôi Thanh Tiêu khởi động xe rời khỏi nhà Điềm Mộng Hinh, ngay khi xe của Lôi Thanh Tiêu rời khỏi cổng, đi qua cửa tiểu khu, Kim Thiện Tông đánh xe vào cư xá, nhanh chóng đỗ trước cửa nhà Điềm Mộng Hinh. Anh vội vội vàng vàng xuống xe, nóng nảy đi tới cửa, gõ cửa, nhưng bên trong không hề có âm thanh nào. Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Điềm Mộng Hinh.
Điềm Mộng Hinh đang ở trong xe Lôi Thanh Tiêu, điện thoại di động trên người vang lên, Điềm Mộng Hinh nhìn lại, là Kim Thiện Tông, cô nhìn Lôi Thanh Tiêu một cái, Lôi Thanh Tiêu nhẹ gật đầu, nói: “Em nhận đi, nên nói thế nào em tự mình biết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây