Lúc này Lôi Thanh Tiêu đã quay về trong xe, nhìn Điềm Mộng Hinh biến mất ở cửa ra vào, anh nhìn một lúc lâu, mới khởi động xe rời khỏi cửa nhà Điềm Mộng Hinh, lái về phía nhà mình. Anh vừa lái, trong lòng vừa tràn đầy chờ mong với ngày mai, ngày mai Mộng Mộng sẽ không rời khỏi anh nữa, thật ra anh đã sớm nghĩ kĩ công việc mới cho cô, ngay ở thành phố này, nhưng không có cơ hội để Kim Thiện Tông tìm được cô, Điềm Mộng Hinh sẽ biến mất khỏi tầm mắt của Kim Thiện Tông.
Mà Cốc Tuấn thấy Điềm Mộng Hinh đứng ở cửa ra vào, từ đầu đến cuối không đi đến, nhìn thấy môi của cô hoàn toàn không giống khi cô rời đi, hai người họ lại ở bên ngoài lâu như vậy, anh cũng hiểu ra, đi tới trước mặt cô.
“Mộng Mộng, em đứng ở cửa ra vào làm gì vậy? Ngẩn người sao?”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy lời của Cốc Tuấn, lúc này mới phản ứng lại, không ngờ cô lại ngẩn người ở cửa ra vào, đều do Lôi Thanh Tiêu cả. Điềm Mộng Hinh vội vàng đi vào nhà, đi tới phòng khách, nhìn thấy giấy kết hôn và hai bản hợp đồng mua nhà trên bàn trà, cô cầm lên, đi thẳng về phía phòng mình.
Cốc Tuấn nhìn dáng vẻ của Điềm Mộng Hinh, anh lắc đầu, hai người này chỉ tách ra một hồi như thế mà đã thất hồn lạc phách như vậy, vậy sau này ở chung với nhau, chỉ sợ sẽ là một sự khảo nghiệm lớn đối với Lôi Thanh Tiêu, chỉ hi vọng hai người mãi mãi không rời xa nhau, không cô phụ lần cố gắng này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây