Bầu không khí giữa Cốc Tuấn và Lôi Thanh Tiêu rõ ràng đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhờ vậy, Điềm Mộng Hinh cũng thở phào.
Cốc Tuấn cười nói: “Được rồi, vậy anh đừng gọi tôi là tiên sinh nữa, gọi tôi là a Tuấn đi, dù sao anh cũng là bạn của Mộng Mộng, Mộng Mộng đã được anh quan tâm chăm sóc rất nhiều.”
Lôi Thanh Tiêu gọi nhân viên phục vụ tới chọn mấy món ăn, rồi nói: “Không có gì, bạn bè là phải vậy.”
Điềm Mộng Hinh thấy thái độ nói chuyện giữa Cốc Tuấn và Lôi Thanh Tiêu đã hoàn toàn thay đổi, cười nói: “Anh, xem ra hai người đã hòa giải rồi.”
Cốc Tuấn nghe thấy Điềm Mộng Hinh nói vậy, anh biết, em gái mình đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé không hiểu chuyện năm đó, cũng nghe hiểu chuyện rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây