Lôi Thanh Tiêu nắm tay Điềm Mộng Hinh, hai người cùng đi tới cửa, mỗi một bước đều vô cùng chậm chạp, mặt trăng buổi tối hôm nay vô cùng sáng, ánh sáng cũng hiện lên trên bầu trời, lấp lóe sáng lóng lánh. Hai người đi tới bên cạnh xe Lôi Thanh Tiêu, Điềm Mộng Hinh muốn rút tay mình ra khỏi tay Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu lại ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói bên tai cô, dùng âm thanh dịu dàng nói: “Mộng Mộng, ngày mai anh sẽ có thể nhìn thấy em ở bên cạnh anh mỗi ngày rồi, anh đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời nói dịu dàng của Lôi Thanh Tiêu, vừa rồi cô nói với mình tất cả chỉ là giả dối, lại bị lời của anh gây tê, trong lúc vô tình, cô lại cảm thấy, dù cho cô không lấy thân phận của mình đứng bên cạnh Lôi Thanh Tiêu cũng đáng, chỉ cần có thể được ở bên cạnh anh, tên là gì cũng không quan trọng đến vậy, đúng không?
“Thanh Tiêu, cám ơn anh, cám ơn anh dù cho qua nhiều năm như vậy, dù cho mấy năm qua em biến mất khỏi bên cạnh anh, anh vẫn chờ đợi em, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, em cũng nhất định sẽ không rời khỏi anh, nhất định!”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh nhỏ giọng cam đoan, anh cúi đầu xuống, một tay ôm lấy eo Điềm Mộng Hinh, một tay khác chạm lên khuôn mặt Điềm Mộng Hinh, để mắt cô đối mặt với mình. Khuôn mặt Điềm Mộng Hinh ửng hồng nhìn anh, vẻ mặt thẹn thùng khiến anh dần dần tới gần Điềm Mộng Hinh, cúi thấp đầu mình, bờ môi rơi xuống chính xác trên bờ môi anh đào nhỏ nhắn của bên Điềm Mộng Hinh. Điềm Mộng Hinh chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được sự dịu dàng của anh, mà Lôi Thanh Tiêu nhẹ nhàng cạy mở môi cô, đầu lưỡi kích động quấn lấy lưỡi cô rung động với anh. Hai người cứ như vậy dựa vào trên cửa xe, hôn sâu, ôm nhau thật chặt, tư thế hai người cũng xảy ra biến hóa, trong vô thức của Điềm Mộng Hinh, cô đã dựa vào cửa xe, mà Lôi Thanh Tiêu cũng hai cánh tay ôm chặt lấy phía sau lưng cô, mãi đến khi Điềm Mộng Hinh cảm nhận được thủy tinh lạnh lẽo đằng sau, chậm rãi kéo lý trí của mình trở về. Cô cẩn thận khẽ đẩy cơ thể của Lôi Thanh Tiêu, để giữa hai người có không khí lưu thông, lúc này mới khiến Lôi Thanh Tiêu buông môi cô ra. Nhìn môi của cô bởi vì nụ hôn của anh mà trở nên sưng đỏ, mặt càng đỏ như cà chua, anh vươn tay, chỉnh lại mái tóc của Điềm Mộng Hinh vừa rồi bởi vì mình mà hơi rối, vuốt ve từng chút từng chút, khôi phục chỉnh tề như cũ.
Đôi mắt Điềm Mộng Hinh một mực nhìn theo động tác của Lôi Thanh Tiêu, ánh mắt thâm tình miên man, Lôi Thanh Tiêu dừng động tác trong tay, nhìn ánh mắt của cô, cười nói: “Mộng Mộng à, em còn nhìn anh như vậy, anh sợ anh sẽ không chịu được sự hấp dẫn của em, hôn em lẫn nữa mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây