Khi đó Hàn Văn Hi đã có lo lắng, sợ có một ngày xuất hiện tình huống như vậy, một khi ký ức xảy ra xung đột, nỗi thống khổ của cô ấy sẽ tăng lên, khiến cô ấy phải chịu cơn đau đầu nặng hơn người bình thường, thời điểm đó cô ấy dưới tình huống không biết gì hết, mất đi đoạn quá khứ đó, đối với Điềm Mộng Hinh cô ấy cũng có một chút tiếc nuối, hi vọng có một ngày có thể trợ giúp cô khôi phục ký ức quá khứ của cô.
“Được rồi, coi như nể tình giúp cô ấy, tôi đồng ý lời nhờ vả của anh, có điều anh phải tiếp đón tôi cho tốt vào, nếu không đừng trách tôi đến lúc đó không giúp đỡ.”
Vệ Vũ thấy Hàn Văn Hi đồng ý với yêu cầu của anh ta, trên mặt nở nụ cười, anh ta cười nói: “Hàn tiểu thư, cô yên tâm, tuyệt đối sẽ tiếp đón cô chu đáo, cô cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm giúp cô.”
Lúc Vệ Vũ nói, ngữ khí vô cùng chân thành, Hàn Văn Hi nhìn động tác của Vệ Vũ, nghe ngữ khí của anh ta, xem ra anh ta thật lòng muốn chiêu đãi tốt cô, mới mời cô tới, chỉ là thuộc hạ thật sự quá thô lỗ, cần phải dạy dỗ chút mới được.
“Vậy là tốt rồi, vậy anh dẫn tôi đi tham quan đi, anh đã thu xếp xong chỗ ở cho tôi chưa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây