Kim Thiện Tông đóng cửa lại, đi tới trước phòng làm việc của Điềm Mộng Hinh, chăm chú nhìn Điềm Mộng Hinh, nói: “Hôm nay anh lấy danh nghĩa cá nhân nói xin lỗi với em, ngày đó là anh quá xúc động, hoàn toàn không nghĩ đến em, dọa sợ em, anh xin lỗi, Mộng Hinh.”
Điềm Mộng Hinh nhìn biểu cảm chân thành của Kim Thiện Tông, thật lòng nói xin lỗi với cô, cô vội vàng đi tới trước mặt Kim Thiện Tông, nói: “Kim tổng, không Thiện Tông, thật ra em biết anh đối xử với em rất không tệ, nhưng nhiều khi, không phải nỗ lực thì nhất định phải sẽ có hồi báo, ở trong lòng em anh luôn là người bạn tốt, người anh tốt của em, điểm ấy là vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Thật ra anh cũng không cần nói xin lỗi, em cũng không trách anh, dù sao lúc ấy anh cũng chỉ là xúc động nhất thời, em cũng biết anh không phải cố ý, anh cũng không cần quá để ý đâu.”
Kim Thiện Tông nghe thấy Điềm Mộng Hinh không trách anh ta, cuối cùng trái tim anh ta cũng buông xuống, nhưng mà, anh ta biết, anh ta bỏ ra thời gian năm năm, cuối cùng vẫn không thể đi vào trong trái tim cô được, đối với cô mà nói, anh ta vẫn chỉ là anh trai, anh ta không muốn làm anh trai tốt của cô, anh ta càng hi vọng mình là chồng của Điềm Mộng Hinh cô hơn.
“Mộng Hinh, anh biết, ngày đó là anh sốt ruột, nhưng anh chỉ hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, để cho anh không còn là anh trai, bạn bè của em, anh càng hi vọng là bạn trai của em hơn, chẳng lẽ điều này lại khó đến vậy sao?”
Điềm Mộng Hinh thấy Kim Thiện Tông vẫn không thể từ bỏ được suy nghĩ đó, cô không khỏi thở dài, nhỏ giọng nói: “Thiện Tông, rất nhiều thứ không cách nào thay đổi được, anh đối xử với em, thật ra em cũng biết, nhưng hình tượng của anh trong lòng em chính là hình tượng anh trai tốt, điều này đã thâm căn cố đế, không thể nào thay đổi được, cho nên, đừng để cho ngay cả chút tình cảm anh em của chúng ta cũng mất đi, có được hay không!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây