Điềm Mộng Hinh nghe Lôi Thanh Tiêu cam đoan, trong nội tâm cô an tâm hơn rất nhiều, cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm, anh sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải tới đón em nữa mà?”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy lời quan tâm của Điềm Mộng Hinh, cười nói: “Ừm, Mộng Mộng, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút, vậy anh cúp điện thoại trước, anh sẽ nhớ em, ở cạnh em trong mơ.”
Lôi Thanh Tiêu nói xong liền cúp điện thoại, Điềm Mộng Hinh nghe Lôi Thanh Tiêu dỗ ngon dỗ ngọt, trên mặt không khỏi lên, bất tri bất giác mới phát hiện Lôi Thanh Tiêu đã cúp điện thoại. Cô để điện thoại di dộng xuống, nhắm mắt lại, trong đầu liền xuất hiện dáng vẻ của Lôi Thanh Tiêu, khuôn mặt anh theo đó đi vào trong mơ giấc mơ đẹp của Điềm Mộng Hinh.
Sau khi Lôi Thanh Tiêu cúp điện thoại, không lập tức buông điện thoại xuống, ngược lại nhìn điện thoại di động một hồi lâu, đột nhiên đứng dậy đi đến bên ghế sa lon khác, cầm một cây bút chì, vẽ lên một tờ giấy trắng, bóng dáng mơ hồ dần được hình thành, nếu như cho Cốc Tuấn nhìn thấy sẽ vô cùng kinh ngạc, tấm hình đó không phải ai khác, chính là dáng vẻ của Văn Văn mà anh miêu tả, sau đó dùng điện thoại chụp lại, gửi lên Wechat, đằng sau kèm theo mấy chữ.
Lôi Thanh Tiêu: cẩn thận điều tra người này, Văn Văn, biệt danh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây