Cốc Tuấn nhìn vẻ mặt tin tưởng Lôi Thanh Tiêu của Điềm Mộng Hinh, anh thật sự hối hận, năm năm trước, anh không nên nghe Kim Thiện Tông, bây giờ nghĩ lại tất cả trùng hợp đều rất khó tin được. Lúc ấy nên hỏi Điềm Mộng Hinh trước, để cô tự đưa ra quyết định, mà không nên giấu diếm cô, đến mức bây giờ sợ hãi khi cô biết chân tướng thật sự của chuyện năm đó liệu có trách cứ quyết định của anh hay không.
“Mộng Mộng, anh xin lỗi, năm năm trước, anh không nên tin Kim Thiện Tông, chưa có được sự đồng ý của em đã bắt em quên Lôi Thanh Tiêu, anh xin lỗi.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Cốc Tuấn đột nhiên nói xin lỗi, cô nở nụ cười, nói: “Anh, năm đó anh cũng vì không muốn thấy em đau khổ như vậy, mới chịu đồng ý, làm sao em lại trách anh được, lại nói, bây giờ chẳng phải Thanh Tiêu vẫn ở bên cạnh em sao, bọn em không vì vậy mà bỏ lỡ đối phương đúng không?”
Cốc Tuấn nhẹ gật đầu, nhìn Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu thông qua cuộc đối thoại của hai anh em bọn họ đã xác định được đáp án của mình, xem ra năm đó cô mất trí nhớ quả nhiên không thoát khỏi liên quan đến Kim Thiện Tông, xem ra còn phải hỏi Cốc Tuấn kỹ càng về tình huống năm năm trước mới được.
Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh bên người, đứng dậy nói: “Mộng Mộng, thời gian không còn sớm nữa, em hãy sớm nghỉ ngơi một chút, anh đi trước.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây