Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh lo lắng như thế, cười xoa đầu cô nói: “Em yên tâm đi, vấn đề của chúng ta chỉ có một, ngay vào lúc này cần một căn nhà riêng để tách khỏi bọn họ, có điều chuyện này không thành vấn đề, về phần thân phận giả của em, anh sẽ để cho em an tâm, làm thân phận giả hoàn mỹ không khuyết điểm, em cứ yên tâm đi.”
Điềm Mộng Hinh nghe Lôi Thanh Tiêu cam đoan, tảng đá trong lòng dần để xuống, đối mặt với những gì xảy ra bây giờ, cô cảm thấy không hề chân thật, như thể đang nằm mơ, đây là phương pháp tốt đối với hai người, để cho mình biến mất khỏi trong phạm vi tầm mắt của Kim Thiện Tông là phương pháp tốt nhất.
Lôi Thanh Tiêu kéo tay Điềm Mộng Hinh, hai người cùng rời khỏi khách sạn, đi ra ngoài cửa, cùng nhau lên xe, khởi động xe, lái xe đến nhà của Điềm Mộng Hinh.
Mà từ khi Kim Thiện Tông nhìn thấy Điềm Mộng Hinh và Lôi Thanh Tiêu cùng rời khỏi cửa công ty, tâm tình của anh ta không tốt, một mình ở văn phòng ngây người thật lâu, mới rời khỏi văn phòng, rời khỏi tập đoàn Kim thị, nhưng không có hứng lái xe về nhà, mà là lái đến nhà của Điềm Mộng Hinh, dừng xe trước cửa nhà cô.
Lôi Thanh Tiêu ngồi trên ghế lái lái xe, Điềm Mộng Hinh kéo lớp da trên mặt xuống, cẩn thận để vào trong hộp, để lộ khuôn mặt lúc trước của mình. Lôi Thanh Tiêu nhìn dáng vẻ này của cô, nở nụ cười, ngay khi hai người sắp lúc về đến nhà, trên điện thoại di động truyền đến tin nhắn của Vệ Vũ, Điềm Mộng Hinh và Lôi Thanh Tiêu đều thấy được tin nhắn trên đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây