Điềm Mộng Hinh nghe lời nói dịu dàng của Lôi Thanh Tiêu, trong lòng xác định, đúng vậy, Điềm Mộng Hinh mày suy nghĩ lung tung gì vậy? Mày đã quên quyết tâm của mày rồi sao? Đã nói tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ấy, đã như vậy, thay đổi thân phận có gì mà không thể chứ?
“Thanh Tiêu, em nghĩ em hiểu rồi, vậy giờ phút này em chính là Lương Phượng Vũ, không phải Điềm Mộng Hinh đúng không?”
Lôi Thanh Tiêu nhẹ gật đầu, lấy quần áo trong túi ra, để vào trong tay cô, ngẩng đầu nhìn thời gian, cười nói: “Mau đi thay quần áo đi, rồi chúng ta xuất phát.”
Điềm Mộng Hinh nhận quần áo trên tay anh, đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh. Lôi Thanh Tiêu nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, trên mặt nơ nụ cười, mà ba người kia thật ra vẫn chưa rời đi, một mực núp ở ngoài cửa, anh đi tới cửa, mở cửa, thấy bọn họ không hãm được xe, suýt nữa ngã xuống đất, anh cười nhìn ba người bọn họ.
“Anh cả, bọn em vừa định đi xong, thật đấy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây