Lôi Thanh Tiêu nhìn dáng vẻ khó tin của Điềm Mộng Hinh, cười nói: “Có phải cảm thấy nhìn em vô cùng quen mắt hay không, anh cho em biết, cô ấy chính là Phượng Nhi em, nàng dâu tương lai của Lôi gia chúng ta!”
Điềm Mộng Hinh nghe Lôi Thanh Tiêu nói vậy, vô cùng kinh ngạc, nói: “Anh nói linh tinh gì vậy ? Anh không thấy bọn họ đều ở đây sao?”
Lôi Thanh Tiêu nhìn ba người bọn họ, ngay khi Điềm Mộng Hinh vừa dứt lời, ba người bọn họ đã rời khỏi phòng, Lôi Thanh Tiêu nhìn Điềm Mộng Hinh, cười nói: “Em chắc chắn bọn họ vẫn còn chứ?”
Điềm Mộng Hinh nhìn tốc độ biến mất của ba người bọn họ, không khỏi lắc đầu, nói: “Thôi đi, chẳng phải bọn họ bị anh dọa đi sao? Anh hãy giải thích rõ ràng đi.”
Lôi Thanh Tiêu ngồi đối diện Điềm Mộng Hinh, nhìn cô chăm chú, vô cùng nghiêm túc nói: “Là như này, thật ra lần này cha mẹ muốn gặp em, là bởi vì anh nói với bọn họ, em mang thai con của anh, mà lại, anh vô cùng yêu em, phải kết hôn với em, mặc dù mẹ anh rất vừa ý gia thế, thích môn đăng hộ đối, nhưng anh nói như vậy, bọn họ cũng không còn cách nào, mà cha anh thì đứng về phía chúng ta, cho nên, anh cũng hiểu băn khoăn của em, dù cho bây giờ em dùng tên của Lương Phượng Vũ, nhưng sợ có một ngày sẽ để lộ, đến lúc đó cũng không có cách nào ăn nói lại được đúng không!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây