Tôn Tĩnh Vũ phản ứng đầu tiên đi qua, vội vàng nói: “Trưởng phòng, không, ở chỗ này không gọi là trưởng phòng, phải gọi chị dâu cả đúng không!”
Điềm Mộng Hinh nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, Lôi Thanh Tiêu cười nói: “Bọn họ nói không sai, em chính là chị dâu của bọn họ mà, gọi em là chị dâu cả cũng là nên, không cần ngượng ngùng.”
Quan hệ của Tôn Tĩnh Vũ và Điềm Mộng Hinh là gần nhất trong ba người, anh ta đi đến trước mặt Điềm Mộng Hinh, nói: “Chị dâu cả, em thật sự vô cùng bội phục sự nghiêm túc của chị trong công việc, cũng giúp em học được rất nhiều thứ trong công việc, cho nên với em mà nói, em vô cùng hoan nghênh chị làm chị dâu của em, lại nói trong lòng anh cả nào còn chứa nổi những người phụ nữ khác chứ?”
Ba người đi đến bên cạnh ghế sô pha, ngồi xuống, Thẩm Đỗ Vũ nhìn thấy Điềm Mộng Hinh còn có chút thẹn thùng, nói: “Anh ba, đừng đùa Điềm tiểu thư nữa, nếu không anh cả sẽ đau lòng đấy, Điềm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, cha cô khôi phục như thế nào?”
Thẩm Đỗ Vũ chuyển chủ đề, lúc này Điềm Mộng Hinh mới tốt hơn một chút, ngẩng đầu nói: “Bác sĩ Thẩm, cám ơn anh, đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây