Điềm Mộng Hinh đi tới phòng kế hoạch, đi vào phòng làm việc của mình bắt đầu một ngày làm việc, mà Kim Thiện Tông đến công ty từ sớm, anh ta vẫn luôn ở trong phòng làm việc của mình nhìn xuống dưới qua cửa sổ, mãi đến khi nhìn thấy Điềm Mộng Hinh xuất hiện bên dưới, trong tay anh ta lấy ra một chiếc kính viễn vọng bội số lớn, nhìn cô bình tĩnh xuống xe, còn thỉnh thoảng nhìn nhìn điện thoại di động của mình, như thể đang chờ đợi điều gì, mãi đến khi cô đi tới cửa, cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, trên mặt mới nở nụ cười. Trong kính viễn vọng không nhìn được nội dung trên điện thoại di động của cô, nhưng anh ta cảm giác được, khi đó tâm tình của cô đột nhiên trở nên tốt hơn, chẳng lẽ là tin nhắn của Lôi Thanh Tiêu. Anh ta thu lại kính viễn vọng, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh lẽo, chẳng lẽ thật sự đúng như mình nghĩ, có phải Điềm Mộng Hinh và Lôi Thanh Tiêu qua lại với nhau rồi không ?
Kim Thiện Tông biết rõ chuyện mình lo lắng có khả năng đã thành sự thực, xem ra lần này Lôi Thanh Tiêu cũng có chuẩn bị mà đến, đã sớm không còn là đứa con chỉ biết nghe cha mẹ sắp xếp năm năm trước nữa.
Tất cả mọi người tập trung vào một ngày làm việc, làm việc đâu vào đấy, thời gian trôi qua từng giây từng phút, dần đến thời gian cơm trưa, sau khi bữa cơm trưa mau chóng kết thúc, chính là công việc buổi chiều. Hôm nay Điềm Mộng Hinh thỉnh thoảng nhìn thời gian, sợ mình quên tan làm, đồng hồ văn phòng nhanh chóng điểm năm giờ, lần đầu tiên Điềm Mộng Hinh không cần bất cứ ai nhắc cô, cô cầm đồ của mình lên, rời khỏi phòng làm việc của mình đúng giờ, tan làm cùng các đồng nghiệp.
Mà Lôi Thanh Tiêu đã sớm rời khỏi tập đoàn Lôi thị, lái xe đến cửa tập đoàn Kim thị, mà Kim Thiện Tông cũng không vội rời phòng làm việc, ngược lại, sau khi thấy đã đến giờ tan làm lúc năm giờ, anh ta đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc trong góc hẻo lánh. Chiếc xe đó vô cùng quen thuộc, đây không phải xe của bất cứ ai khác, biển số xe trên đó là biển số xe của xê Lôi Thanh Tiêu, trên mặt của anh ta lộ vẻ bất mãn, nhìn chằm chằm vào chiếc xe dừng lại không đi nữa đó.
Mà Điềm Mộng Hinh đang chờ thang máy, cửa thang máy mở ra, đúng lúc Kim San San đi ra khỏi thang máy, thấy Điềm Mộng Hinh xuất hiện trước mặt mình, vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải cô ấy hay tan làm cuối cùng sao, hôm nay sao lại tan làm đúng giờ như vậy. Cô theo thói quen nhìn thời gian, bây giờ đúng là mới năm giờ chiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây