Nhưng mà, khoảng cách trái tim giữa Lôi Thanh Tiêu và Mộc Nguyệt Hinh thật sự vô cùng xa xôi, Lôi Thanh Tiêu nhìn mẹ ngồi đối diện, lại nhìn cha ngồi bên cạnh, nhớ tới ngày đó cùng ăn cơm trưa với người nhà của Điềm Mộng Hinh, bầu không khí ấm áp lại chan hòa đó hoàn toàn không trải nghiệm được ở nhà của mình.
Lôi Thanh Tiêu ăn bữa sáng xong, cầm áo khoác và cặp của mình lên, đứng dậy, nói: “Cha, mẹ, hôm nay con tan làm sẽ trực tiếp đi đón Phượng Nhi, cha mẹ cứ đến nhà hàng là được.”
Lôi Thanh Tiêu nói chuyện, không chờ bọn họ trả lời, anh đã đi tới cửa, Lôi Tử Hi nhìn bóng lưng của Lôi Thanh Tiêu, nói: “ừm, Thanh Tiêu, nhớ lái xe chậm thôi, cha mẹ không vội.”
Lôi Thanh Tiêu dừng bước, quay đầu, nói: “Cha, con biết rồi, con sẽ lái từ từ, cha mẹ ăn sáng đi.”
Lôi Thanh Tiêu nói xong, liền rời khỏi cửa nhà, Mộc Nguyệt Hinh nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu vẫn không hề nói câu nào với mình, bà để bộ đồ ăn trong tay xuống, nhìn chồng mình Lôi Tử Hi trước mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây