Cốc Tuấn thấy cha lo lắng như thế, anh nắm tay cha, nói: “Cha yên tâm đi, cha, con bé không có việc gì đâu, hôm qua con bé đi tìm Lôi Thanh Tiêu, khi con tìm được con bé, Lôi Thanh Tiêu đang ở bên cạnh nó, cho nên cha không cần lo lắng.”
Cốc Tể Uẩn nghe thấy Cốc Tuấn nhắc đến Lôi Thanh Tiêu, lúc này mới yên tâm, đối với Lôi Thanh Tiêu, mặc dù ông tiếp xúc với Lôi Thanh Tiêu không sâu, có điều nhìn từ thái độ của thằng bé đối với Điềm Mộng Hinh, nhìn ra được có thể kiên trì từ nhỏ đến bây giờ không dễ dàng gì, dù sao đó cũng là đại thiếu gia ngậm chìa khóa vàng lớn lên, bên cạnh có bao nhiêu tiểu thư nhà giàu để cậu ấy chọn, nhưng đến bây giờ cậu ấy vẫn canh giữ bên cạnh con gái của mình, còn sắp xếp người khám bệnh cho ông, lại còn chăm sóc Mộng Mộng, bất kể có phải là cậu ấy có chuyện gì chưa nói cho bọn họ biết hay không, ông tin rằng, cậu ấy chỉ vì muốn bảo vệ Điềm Mộng Hinh không bị tổn thương tốt hơn.
“Vậy là tốt rồi, thật ra cha vẫn rất thích đứa bé Thanh Tiêu này, mặc dù nhìn cá tính của cậu ấy và Kim Thiện Tông hơi giống nhau, nhưng thật ra lại hoàn toàn khác biệt, cha không nhìn thấu được Kim Thiện Tông và sự chân thành cậu ta.”
Khi Cốc Tuấn trò chuyện với cha, Điềm Mộng Hinh và mẹ đã chuẩn bị xong bữa sáng, bưng lên bàn, gặp Cốc Tuấn đang ở trên ghế sa lon trò chuyện với cha, Điềm Mộng Hinh phàn nàn nói: “Con nói rồi mà, mẹ, mẹ nhìn đi, anh trai quá lười biếng, còn không giúp con chuẩn bị bữa sáng.”
Điềm Văn nghe Điềm Mộng Hinh phàn nàn, cười nhìn Cốc Tuấn, Cốc Tuấn liền vội vàng đứng lên, nhìn Điềm Văn nói: “Không phải như vậy, mẹ, con thấy cha ngồi một mình, nên nói chuyện với cha thôi, đây cũng là giúp đỡ mà đúng không!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây