Điềm Văn nghe ngữ điệu tràn đầy lo lắng của Cốc Tuấn, bà lắc đầu, nói: “Tuấn Nhi, thật ra mẹ biết con quan tâm Mộng Mộng, sợ con bé bị tổn thương, thế nhưng con có nghĩ tới hay không, bên cạnh Mộng Mộng có Kim Thiện Tông thần bí khó lường, con có thể yên tâm được sao? Mà con lại không thể giúp gì được cho con bé. Nếu thật sự có gì đó, con cũng không bảo vệ được con bé, đúng không? Ngược lại, mặc dù phía sau Lôi Thanh Tiêu có vẻ như có gì đó, ví dụ như bác sĩ Thẩm Đỗ Vũ, còn có Tôn Tĩnh Vũ ở trong công ty của Mộng Mộng, những người này đều ở bên cạnh con bé dùng phương thức khác biệt giúp đỡ, bảo vệ con bé, chí ít Lôi Thanh Tiêu có thể đối kháng với Kim Thiện Tông. Nói thật, mẹ cũng không thích Kim Thiện Tông, cậu ta quá âm trầm, không cách nào nắm bắt được, người đàn ông như vậy cũng không thích hợp với em gái con, con cảm thấy mẹ nói đúng không?”
Cốc Tuấn nghe lời của mẹ, lo lắng của anh buông xuống một nửa, đúng vậy, mình vốn không bảo vệ được cô, lúc này anh cũng cảm thấy, năm năm trước, để Điềm Mộng Hinh quên Lôi Thanh Tiêu đối với Kim Thiện Tông mà nói, có phải là một kế hoạch của anh ta hay không, có thể để cho anh ta có cơ hội tiếp cận Điềm Mộng Hinh, cũng làm cho Lôi Thanh Tiêu biến mất khỏi cuộc sống của con bé. Lần này Kim Thiện Tông cầu hôn là đi ngược lại với lời hứa năm đó của anh ta, mà Lôi Thanh Tiêu, mặc dù năm năm trước mất trí nhớ, nhưng rõ ràng anh ta lại không hề quên cảm giác hai người bọn họ ở bên nhau, bằng không đã chẳng khôi phục ký ức trong vòng năm năm, đồng thời càng thêm để ý Điềm Mộng Hinh hơn năm năm trước.
“Được rồi, cũng đúng, là con cả nghĩ quá rồi, có lẽ có Lôi Thanh Tiêu tồn tại, mới có thể bảo vệ tốt cho Mộng Mộng.”
Điềm Văn nghe ngữ điệu của Cốc Tuấn, cuối cùng cũng yên tâm, bà đứng dậy, đi về phía phòng, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, con nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cốc Tuấn nhìn thấy trong phòng khách đã không còn ai, liền đứng dậy, đi đến phòng của mình, đóng cửa phòng lại, nhớ lại năm năm trước Kim Thiện Tông đột nhiên tới tìm anh đề nghị muốn giúp Điềm Mộng Hinh xóa đi một số ký ức liên quan tới Lôi Thanh Tiêu, vừa nói xong, ngay hôm sau anh ta đã thu xếp cho Văn Văn đến nhà, có phải quá trùng hợp hay không. Lúc này anh nghĩ mới thấy, thời gian canh quá chuẩn, không nhiều một ngày không ít một ngày, sao có thể vậy được, đúng là vô cùng khả nghi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây