Sau khi Lôi Thanh Tiêu đóng cửa phòng lại, Lôi Tử Hi đi ra từ thư phòng, thấy Lôi Thanh Tiêu đi vào gian phòng của mình. Thật ra ngay khi Lôi Thanh Tiêu đi vào cửa nhà, Lôi Tử Hi đã đi tới lối đi nhỏ hành lang thư phòng, thấy nét mặt của anh nghiêm trọng, nhưng tràn ngập vẻ kiên định, ông liền không đi tới, ông tin tưởng con trai ông có thể xử lý vấn đề hiện tại.
Mà Điềm Mộng Hinh và Cốc Tuấn cũng đến cửa chính, thấy ánh đèn trong nhà vẫn sáng, Điềm Mộng Hinh nhìn Cốc Tuấn, Cốc Tuấn xoa đầu Điềm Mộng Hinh, nói: “Em xem, anh nói rồi, khẳng định đến bây giờ mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi, lần sau xem em còn dám xúc động như vậy không.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời của Cốc Tuấn, cô cúi đầu, lần này thật ra chính là mình sai, không nên xúc động như vậy, rời đi trước, cũng nên về nhà, tại sao có thể đi loạn khắp nơi để cha mẹ lo lắng được. Cốc Tuấn nhìn dáng vẻ của Điềm Mộng Hinh, xoa đầu cô, cười nói: “Được rồi, xuống xe đi, anh không trách em.”
Điềm Mộng Hinh xuống xe, hai người cùng đi vào cửa nhà, thấy Điềm Văn đang ngồi trên ghế sa lon chờ hai anh em bọn họ trở về. Điềm Mộng Hinh đi đến bên cạnh mẹ, nhỏ giọng nói vào bên tai bà: “Mẹ, thật xin lỗi, sau này con sẽ không đi loạn khắp nơi nữa, nhất định sẽ về nhà trước, để mẹ lo lắng rồi.”
Điềm Văn nghe lời của Điềm Mộng Hinh, quay đầu, cười nói: “Con nha, đứa nhỏ này, biết là con dọa Kim Thiện Tông, con cũng không thể dọa cha mẹ con được, vừa rồi cha con còn đang hỏi sao con mãi vẫn chưa trở lại. Mẹ vừa trấn an được ông ấy, lần sau không được như này nữa. Có điều mẹ cũng không ngờ được, hôm nay Kim Thiện Tông lại đột nhiên cầu hôn, đúng là đủ dọa người, bình thường đứa bé kia không dễ dàng xúc động như vậy mà!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây