Kim San San nghe vậy bèn chủ động nói: “Thế này đi, Mộng Hinh, mình giúp cậu đưa Lôi tổng về, cậu về với Cốc Tuấn, đi xe mình, mình lên xe Lôi tổng, Lôi tổng không để ý chứ?”
Lôi Thanh Tiêu liếc Kim San San, sau đó nhìn Điềm Mộng Hinh, xe của anh từ trước đến nay có mỗi Điềm Mộng Hinh ngồi, người khác, đặc biệt là phụ nữ chưa từng có cơ hội, bây giờ để Kim San San lên... nối thật anh cũng không tình nguyện lắm đâu.
Kim San San thấy Lôi Thanh Tiêu cứ nhìn Điềm Mộng Hinh mãi, không khỏi cười, nghĩ thầm xem ra xe của Lôi tổng không dễ ngồi rồi, bèn nói: “Xem ra hôm nay tôi có được lên xe Lôi tổng không còn phải xem ý Mộng Hinh rồi! Nói như vậy lẽ nào xe của Lôi tổng trước nay chỉ có mỗi Mộng Hinh thôi ư?” Lôi Thanh Tiêu bị Kim San San nói trúng, mặt tức thì đỏ lên, Kim San San vừa nhìn đã biết mình nói đúng, cũng hơi bất ngờ, Lôi Thanh Tiêu lại không cho người phụ nữ nào lên xe mình?
Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu không phản bác, mặt lại đỏ, tim cô lập tức đập rộn lên, xe của anh năm năm nay chưa từng mở cửa cho ai, cho dù cô không có mặt, anh vẫn giữ nguyên vị trí của cô, có điều về tay anh, Điềm Mộng Hinh vẫn không yên tâm, liền nói: “Thanh Tiêu, anh để San San đưa về đi, anh về một mình em không yên tâm, em tin cô ấy chỉ có hứng thú với mỗi anh em thôi, anh thì không phải nói, em yên tâm về anh lắm.”
Lôi Thanh Tiêu lẳng lặng nghe, sự quan tâm và tin tưởng từ cô khiến anh ấp áp, bèn cười đáp: “Được rồi, vậy hôm nay đành vì em mà phá quy tắc một lần vậy, dù em hay A Tuấn đưa anh về cũng là nguy hiểm, cho nên đành vậy, an toàn quan trọng nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây