Lôi Thanh Tiêu hụt hẫng vì trong ngực bỗng trống rỗng, nhưng chỉ một giây sau liền mỉm cười nhìn Cốc Tuấn, cười nói: “A Tuấn, tôi nên gọi điện báo cho cậu sớm mới đúng, để mọi người đỡ phải đi tìm, tôi đưa Mộng Mộng về.”
Lôi Thanh Tiêu vừa nói vừa định kéo Điềm Mộng Hinh về lại chỗ mình, nhưng bị Cốc Tuấn như có như không ngăn lại, Điềm Mộng Hinh thấy giữa hai người không ổn bèn nói xen vào: “Anh, em không mang di dộng, để trong xe mất rồi, quên cầm, anh đừng trách Thanh Tiêu.”
Cốc Tuấn thấy em gái lại nói giúp Lôi Thanh Tiêu, không khỏi lắc đầu, cái này nói lên điều gì, chưa lấy nhau đã che chở thế này, sau này lấy nhau về còn thế nào nữa?
Cốc Tuấn đưa mắt ra hiệu cho Kim San San, Kim San San hiểu anh muốn nói chuyện riêng với Lôi Thanh Tiêu, vừa vặn cô cũng có lời muốn nói với Điềm Mộng Hinh, bèn nhanh nhảu kéo tay Điềm Mộng Hinh: “Mộng Hinh, mình có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta qua bên kia nói nhé, tiện cho cậu xem anh cậu đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc.”
Điềm Mộng Hinh gật đầu, Kim San San lập tức kéo Điềm Mộng Hinh đi ra, để lại Cốc Tuấn và Lôi Thanh Tiêu, Cốc Tuấn nhìn Lôi Thanh Tiêu, ánh mắt ngập tràn nghi ngờ: “Lôi Thanh Tiêu, chủ tịch Lôi, tôi có một vấn đề vô cùng hiếu kỳ, hy vọng cậu có thể giải đáp, cho tôi câu trả lời hợp lí?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây