Kim Ngọc Long và Lục Hâm Nhi thở dài, xem ra trong lòng Kim Thiện Tông, Điềm Mộng Hinh quan trọng hơn so với họ tưởng tượng rất nhiều.
“Thiện Tông, ba mẹ biết đều đó, ba mẹ thấy, nhưng con phải cho Mộng Hinh thời gian, đối với Mộng Hinh mà nói, Lôi Thanh Tiêu là phần ký ức con bé đánh mất, huống hồ bây giờ Lôi Thanh Tiêu đã trưởng thành hơn năm năm trước rất nhiều, càng thêm hấp dẫn con bé, tuy nhiên chỉ cần hai đứa nó chưa kết hôn nghĩa là con vẫn có cơ hội, nhưng con không thể muốn một bước lên trời được, phải đi từ từ, để Mộng Hinh nhận ra con mới là người hợp với con bé chứ không phải Lôi Thanh Tiêu, hành động hôm nay của con ba mẹ không thể không phê bình, trừ dọa Mộng Hinh, khiến con bé càng e dè con hơn thì không được lợi ích gì hết.”
Kim Ngọc Long bày tỏ ý kiến, nghe cha phân tích, sắc mặt Kim Thiện Tông mới dần hòa hoãn lại, hành động hôm nay quả thực là một nước cờ sai, chỉ tại anh quá vội vã, ngược lại khiến Điềm Mộng Hinh càng xa cách mình hơn.
“Con hiểu rồi, con sẽ rút kinh nghiệm, nhất định không cho Lôi Thanh Tiêu cơ hội. Cảm ơn ba, mẹ.”
Kim Thiện Tông nói xong bèn về phòng, phòng khách chỉ còn lại Kim Ngọc Long và Lục Hâm Nhi, nhìn theo bóng lưng con trai, Lục Hâm Nhi thở dài: “Không đúng đâu, chúng ta đâu phải ý đó, rốt cuộc nó hiểu cái gì hả? Em cảm giác nó vẫn chưa hiểu ý chúng ta đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây