Kim Ngọc Long vừa ăn vừa để ý con gái, biết con gái đã trưởng thành, có người trong lòng, người đó không ai khác là Cốc Tuấn, một buổi sáng sớm năm năm trước, ông đã nhận ra địa vị của Cốc Tuấn trong lòng Kim San San, mà tuy rằng công việc của Cốc Tuấn hoàn toàn khác với sản nghiệp của Kim gia, nhưng là những điều này không hề ảnh hưởng đến nhận định của ông về chàng trai này.
Kim Ngọc Long nhìn Lục Hâm Nhi, khẽ gật đầu với bà, Lục Hâm Nhi hiểu ý chồng mình, cười nói với Điềm Văn: “Văn Văn, bà nhìn San San nhà chúng tôi xem, năm năm trước nó sơ ý làm Cốc Tuấn bị thương, nhà tôi lúc ấy nghĩ con bé này thể nào chết cũng không nhận sai cho mà xem, nào biết con trai bà lại có bản lĩnh như thế, làm con bé cứng đầu nhà tôi thay đổi một trăm tám mươi độ, nhớ lại lúc đó trong nhà ai cũng ngạc nhiên, còn tưởng con bé này bị bệnh gì nữa cơ.”
Điềm Văn cũng ngạc nhiên không kém, nhờ Lục Hân Nhi nói bà mới biết thì ra năm năm trước còn có chuyện như vậy, con trai chưa kể bao giờ, xem ra con trai bà rất giỏi về công tác giữ bí mật.
Điềm Văn nhìn Cốc Tuấn, Cốc Tuấn thấy bọn họ nhắc đến chuyện năm năm trước bèn liếc Điềm Mộng Hinh, thấy Điềm Mộng Hinh cũng đang tò mò nhìn mình, Cốc Tuấn nghĩ chuyện này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến trí nhớ của Điềm Mộng Hinh, vì vậy mới nói: “Chuyện cũ có gì đâu ạ, hơn nữa, không có Kim San San bốc đồng ngang bướng năm đó, bây giờ con có thể có một cô bạn gái vừa tri thức vừa hiểu lễ nghĩa như vậy sao! Cho nên vẫn phải cảm ơn chú dì năm đó cưng chiều cô ấy, con mới có cơ hội thể hiện, không phải ư?”
Kim San San càng nghe càng thấy lạ, đây là đang khen cô hay dìm cô vậy? Cô nàng quay sang lườm Cốc Tuấn, oán trách nói: “Anh rốt cuộc là đang khen em ngoan ngoãn hiểu chuyện hay chê em ngang ngước vô lí thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây