Điềm Mộng Hinh trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu, nhìn thời gian rồi nói: “Cậu không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ hỏi cho biết thôi, cậu có thể trở về làm việc được rồi.”
Tôn Tĩnh Vũ gật đầu, trước khi đi còn liếc Điềm Mộng Hinh một lần nữa, về chỗ rồi vẫn không yên tâm, thỉnh thoảng vẫn phải lén quan sát Điềm Mộng Hinh, qua tấm kính trong suốt thấy cô vẫn chăm chú làm việc, tình huống này... xem ra hôm qua đã xảy ra chuyện? Nếu không Lôi Thanh Tiêu đã không dặn cậu ta cẩn thận, có điều thấy chị dâu không giận, bấy giờ Tôn Tĩnh Vũ mới thoáng yên tâm.
Và vào thời gian không ai để ý, kim giờ đã điểm số năm lúc nào không hay, Kim Thiện Tông lần đầu tiên tan làm sớm, đi thẳng đến phòng kế hoạch tìm Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh vẫn vùi đầu trong văn phòng, mắt thấy mọi người đã ra về hết, anh ta bèn đi thẳng vào văn phòng của Điềm Mộng Hinh, khẽ đẩy cửa ra, quả nhiên cô vẫn cặm cụi làm việc.
Kim Thiện Tông đi vào, gõ khẽ lên mặt bàn, nghe tiếng Điềm Mộng Hinh mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên, thấy Kim Thiện Tông không biết đến từ lúc nào, nhìn đồng hồ mới biết đã đến giờ về, lúc này mới sực nhớ ra hôm nay có hẹn ăn cơm với nhà bọn họ, cô cười gượng: “Chú tịch, ngại quá, tôi không để ý thời gian.”
Điềm Mộng Hinh vừa nói vừa cầm túi dọn đồ đạc, Kim Thiện Tông cũng giúp một tay, vừa làm vừa nói: “Em ấy, cái thói quen này mãi không sửa được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây