Lạc Phong lại hỏi, Kỳ Huyễn Vu cũng muốn biết tay Lôi Thanh Tiêu làm sao, Lôi Thanh Tiêu bèn kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày nay, anh kể xong, ba người trầm mặc, xem ra Điềm Mộng Hinh đã đang có dấu hiệu hồi phục, nhưng nếu như lời Lôi Thanh Tiêu nói, xem ra việc Điềm Mộng Kinh mất trí nhớ là do tác động bên ngoài, bây giờ chỉ sợ trí nhớ của Điềm Mộng Hinh bị kích thích, hậu quả không tưởng tượng nổi, thậm chí còn nguy hiểm hơn hồi Lôi Thanh Tiêu mất trí nhớ, chẳng trách vì sao vừa nãy Lôi Thanh Tiêu lại phải nhắc khéo.
“Thì ra là vậy, nên từ từ thôi, không nhớ được thật thì cùng lắm không cần nhớ nữa, tương lai mới quan trọng, có thể thấy trong lòng Điềm Mộng Hinh bây giờ vẫn có cậu, cậu xem cô ấy không cầm một cốc rượu nào về kìa, xem ra hôm nay chúng ta đều không uống được rượu rồi!”
Kỳ Huyễn Vu nhìn Điềm Mộng Hinh cầm bốn cốc nước trái cây về, biểu tình bất đắc dĩ, Lôi Thanh Tiêu nhìn theo, chỉ thấy Điềm Mộng Hinh đang bê bốn cốc nước trái cây, chẳng trách Kỳ Huyễn Vu lại có vẻ mặt thế kia, chỉ sợ cô là người đầu tiên đến quán rượu lại không uống rượu mà đi uống nước trái cây cũng nên, chỉ là trong quán có nước trái cây sao? Không có mới phải chứ.
“Hôm nay chúng ta uống nước trái cây đi.”
Lôi Thanh Tiêu vừa dứt lời, Điềm Mộng Hinh cũng về đến nơi, bọn họ tự nhận nước của mình, Kỳ Huyễn Vu nhìn Điềm Mộng Hinh, cười hỏi: “Tôi không biết trong đây còn có cả nước trái cây nữa đấy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây