Đến tận khi bóng dáng Điềm Mộng Hinh và Kim San San xuất hiện dưới lầu, Kim Thiện Tông mới động đậy, anh chuyển mắt nhìn xuống Điềm Mộng Hinh bên dưới, nhớ lại dáng vẻ diễm lệ của cô trong video hôm qua, không biết vì sao khi nhìn thấy nét mặt khi đó của cô, trong lòng anh lại dấy lên cảm giác bất an chưa từng có, cảm giác như Điềm Mộng Hinh càng ngày càng cách xa anh, có lẽ chính cô cũng không nhận ra, vẻ mặt khi đó của cô thực sự rất giống cô dâu mới cưới, say mê, hạnh phúc, hưng phấn, đó là những gì anh tổng kết được khi nhìn vào mắt Điềm Mộng Hinh, cứ như Lôi Thanh Tiêu chính là chú rể của cô vậy, điều đó khiến anh thực sự rất khó chịu, cũng rất đau lòng.
Kim Thiện Tông nhìn theo đến tận khi Điềm Mộng Hinh khuất dạng mới quay về bàn làm việc của mình, nhìn đồng hồ thấy đã qua giờ cơm trưa nhưng bụng lại chẳng đói chút nào, anh bèn để hộp cơm xuống bàn trà nhỏ bên cạnh, cầm tài leieuj lên độc, vừa đọc vừa tính thời gian rồi bấm điện thoại bàn.
“Bảo giám đốc Kim phòng nhân sự lên đây.”
Âu Dương Lạc vừa đi ăn về, mông vừa chạm ghế đã bị Kim Thiện Tông sai đi làm, anh ta thầm thở dài, đáp: “ Dạ, Kim tổng, tôi sẽ đi ngay.”
Âu Dương Lạc vừa đi vừa nghĩ, hôm nay chủ tịch làm sao không biết? Đầu tiên là mới sáng sớm đã xuống phòng kế hoạch tìm Điềm Mộng Hinh, giờ lại đòi tìm giám đốc Kim, chẳng lẽ vẫn đau đáu chuyện video hôn lễ, nghĩ vậy, Âu Dương Lạc lại than thở, Kim tổng ơi là Kim tổng, thích thì tỏ tình với người ta đi, anh thế này giám đốc Điềm biết được chắc?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây