Kim San San ngẩng đầu, tình cờ thấy bộ dáng đáng nghi của Điềm Mộng Hinh, mặt hồng hồng, tai cũng hồng hồng, chỉ sợ Điềm Mộng Hinh không phải đang nghĩ đến cô và Cốc Tuấn, cái vẻ mặt này nếu cô không nhầm thì nó y hệt năm năm trước, cái khoảng thời gian Điềm Mộng Hinh vẫn còn nồng nhiệt với Lôi Thanh Tiêu, chẳng lẽ hai người đã làm hòa, quay lại với nhau rồi?
Kim San San do dự nhìn Điềm Mộng Hinh, hỏi: “Mộng Hinh, có phải cậu với Lôi Thanh Tiêu đang quen nhau đúng không?”
Điềm Mộng Hinh vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ, câu này của Kim San San trực tiếp làm cô nghẹn cơm, vội vàng cầm cốc nước bên cạnh lên uống một mạch.
Kim San San thấy phản ứng của Điềm Mộng Hinh là hiểu, Điềm Mộng Hinh mất mốc lúc mới hết cơn nghẹn, ngẩng đầu nhìn Kim San San, nhỏ giọng: “Sao cậu biết!”
Kim San San than thở, cũng đúng, tình cảm của Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh sâu như vậy, năm đó chẳng qua chỉ khiến cô ấy quên đi Lôi Thanh Tiêu, không có nghĩa tình cảm cô ấy dành cho Lôi Thanh Tiêu sẽ thay đổi, tối đa nó cũng chỉ bị khóa lại trong lòng Điềm Mộng Hinh, sẽ có một ngày tình cảm ấy sẽ thức tỉnh, huống chi Lôi Thanh Tiêu bây giờ cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt Điềm Mộng Hinh, hai người đến bên nhau là chuyện sớm hay muộn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây