Năm năm trước, chuyện đồng ý với Kim Thiện Tông, anh quyết định không hề do dự, nhưng hiện tại, không thể phủ nhận rằng anh đã dao động, nếu như biết trước sẽ để lại di chứng, có lẽ anh sẽ không đồng ý, có lẽ, quyết định của năm năm trước là sai lầm, cho dù năm đó Lôi Thanh Tiêu tổn thương Mộng Mộng, nhưng trong thâm tâm anh ta cũng ý thức được Mộng Mộng quan trọng với mình thế nào, tất cả là tại anh quá nóng vội, không cho Lôi Thanh Tiêu cơ hội, cũng không cho em gái mình thời gian, chỉ là không biết bây giờ cữu vãn có còn kịp hay không.
Điềm Mộng Hinh đi đến cửa, ngoảnh đầu lại thấy Cốc Tuấn vẫn đứng thẫn thờ cạnh xe, cho rằng anh vẫn lo chuyện cô nhức đầu, bèn lập tức chạy ra kéo anh vào nhà, vừa đi còn vừa nói: “Anh, đừng nghĩ nhiều nữa, em không sao thật, chúng ta vào nhà thôi, nghỉ một lúc, xong rồi em đi nấu cơm, đợi em nấu xong, anh mang đến cho mẹ.”
Hai người vào nhà, Cốc Tuấn bị Điềm Mộng Hinh ép ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, mà Điềm Mộng Hinh thì vào bếp nấu bữa tối, Cốc Tuấn dáng vẻ vô âu vô lo của em gái, anh chợt bật cười, đúng vậy, em gái anh không cần biết gì hết, chỉ cần có anh đứng sau bảo vệ con bé là được, chưa kể bây giờ còn có thêm cả Lôi Thanh Tiêu, cứ coi như Cốc Tuấn thiên vị Lôi Thanh Tiêu đi, vì trực giác của anh mách bảo, năm năm trôi qua, nhưng Lôi Thanh Tiêu vẫn luôn chiếm vị trí đầu tiên trong lòng Điềm Mộng Hinh không hề thay đổi, tuy đã từng tổn thương, nhưng những chuyện kia vẫn chưa điều tra rõ ràng, trận tai nạn không giải thích được kia rốt cuộc là thế nào, lại thêm sự xuất hiện đúng lúc đến kì lạ của Kim Thiện Tông, không thể nào Lôi Thanh Tiêu vừa gặp tai nạn, anh ta đã xuất hiện bên cạnh Điềm Mộng Hinh, cứ như có người sắp đặt trước vậy, đối với Kim Thiện Tông, anh vẫn luôn có đề phòng, suốt năm năm qua, có thể nhìn ra anh ta rất quan tâm Điềm Mộng Hinh, nhưng anh vẫn có cảm giác trong mối quan hệ ba người này, Kim Thiện Tông vẫn thiếu một thứ gì đó rất quan trọng, mà thứ này Lôi Thanh Tiêu lại có, hơn nữa còn có rất đầy đủ. Tóm lại, không cần biết là Lôi Thanh Tiêu hay Kim Thiện Tổng, chỉ cần khiến Điềm Mộng Hinh tổn thương, anh đều không bỏ qua cho họ.
Điềm Mộng Hinh nhanh chóng làm xong bữa tối, dọn cơm ra bàn xong xuôi, thấy Cốc Tuấn vẫn đang ngây ngẩn, cô bèn đi ra nhắc: “ Anh, đừng nghĩ nữa, ăn cơm thôi, còn phải mang cơm cho mẹ nữa, sắp muộn rồi.”
Cốc Tuấn nhìn đồng hồ rồi theo Điềm Mộng Hinh vào bếp, quyết định ăn cơm, không nghĩ nhiều nữa
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây