Điềm Mộng Hinh không để ý Cốc Tuấn, cứ đờ người nhìn vào khoảng không vô định, sự quan tâm của Lôi Thanh Tiêu, anh chăm sóc cô, nhớ lại ngày đó anh sốt ruột đập cửa phòng cô, khi cô mở cửa, vẻ lo lắng trên mặt anh lúc ấy đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.
Cốc Tuấn thấy Điềm Mộng Hinh không phản ứng mình bèn gọi to hơn: “Mộng Mộng, em nghĩ gì thế, anh hỏi em đấy.”
Điềm Mộng Hinh giật mình, bấy giờ mới hoàn hồn, quay sang thấy Cốc Tuấn đang nhíu mày nhìn mình thì vội vàng nói: “Anh, sao ạ?”
Cốc Tuấn lắc đầu, than thở: “Em đấy, nghĩ gì mà suy tư thế, anh gọi cũng không nghe.”
Điềm Mộng Hinh nghe Cốc Tuấn nói vậy mới ngớ người ra, chỉ trách vừa nãy cô nghĩ hơi chú tâm đâm ra không để ý gì xung quanh, cô nhìn Cốc Tuấn, đột nhiên nảy hứng thú với chuyện năm năm trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây