Nửa giờ không tính là ngắn nhưng đối với Điềm Mộng Hinh và Lôi Thanh Tiêu là cực kì ngắn. Rất nhanh, du thuyền cập vờ, Điềm Mộng Hinh đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó cầm lấy túi của mình kéo dài khoảng cách với anh.
Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh đứng dậy thì trong lòng có hơi hụt hẫng, chỉ có thể đứng dậy theo cô.
Vốn dĩ chỉ có hai người lúc này lại xuất hiện không ít người, Lôi Thanh Tiêu biết trước mặt không thể công khai quan hệ của hai người, anh không tới gần cô, chỉ thầm nói trong lòng sau này nếu hai người ra ngoài nhất định không thể mang theo nhiều bóng đèn như vậy.
Mà Thẩm Đỗ Vũ cũng đi tới bên cạnh anh, nhìn anh sụ mặt cũng hiểu vì sao, anh ta nhỏ giọng nói: “Anh cả, ai bảo anh mang theo nhiều người không liên quan tới làm gì? muốn trách cũng chỉ có thể trách chính anh thôi.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Thẩm Đỗ Vũ nói như vậy thì hung hăng trừng qua. Thẩm Đỗ Vũ vội vàng đi tới bên người Điềm Mộng Hinh, hỏi: “Điềm tiểu thư, cô không sao chứ? Về nhà nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây