Đối với Lôi Thanh Tiêu mà nói, sinh hoạt của anh giống như tìm kiếm một nơi ở trên mặt biển rộng lớn, nơi đó anh và Mộng Mộng có thể cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau hưởng thụ nhân sinh. Vốn dĩ trần gian hỗn loạn, đấu đá lục đục, anh ta thật lòng hy vọng mỗi ngày của anh cả đều trôi qua thật vui vẻ, cũng hy vọng hai người bọn họ có một tương lai tốt đẹp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Điềm Mộng Hinh về phòng, nằm ở trên giường bắt đầu tiến vào mộng đẹp. 1h nhanh chóng trôi qua, Lôi Thanh Tiêu quay về khoang thuyền, nhẹ nhàng mở cửa phòng của Điềm Mộng Hinh. Anh nhìn cô bình yên chìm vào giấc ngủ, cẩn thận đi tới bên người cô, ánh mắt nhìn cô cực kì nhu tình.
Anh ngồi xuống ở mép giường, thay cô vén đi những sợi tóc mái ở trên gò má.
Một lúc sau Lôi Thanh Tiêu nắm lấy tay cô rồi nằm xuống giường, nhắm mắt an tĩnh ngủ say.
Nửa giờ sau, Điềm Mộng Hinh mở mắt ra, đang định cử động thì phát hiện không biết từ khi nào Lôi Thanh Tiêu đã ngủ ở bên người, hơn nữa còn nắm lấy tay cô, dựa đầu ở vai cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây