Lôi Thanh Tiêu nhìn thấy Điềm Mộng Hinh gật đầu, tảng đá trong lòng mới yên lặng buonog xuống. Anh biết ngay cô sẽ không cự tuyệt mà, vì thế cười nói: “Được rồi, anh sẽ về nhà thông báo cho người nhà rồi báo lại cho em.”
Điềm Mộng Hinh nhìn thời gian lại rồi đứng lên: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Điềm Mộng Hinh nói xong thì đứng dậy rời đi, Lôi Thanh Tiêu nhìn cô cũng không ngăn lại mà đi theo, quan tâm nói: “Về phòng nghỉ ngơi, có gì không thoải mái nhớ bảo anh, chờ du thuyền cập bờ cũng phải 2h đồng hồ, em có thể ngủ một giấc.”
Điềm Mộng Hinh nghe Lôi Thanh Tiêu vẫn còn lải nhải quan tâm, cô không hề mất kiên nhẫn mà cười nói với anh: “Thanh Tiêu, tôi biết rồi, anh cũng nghỉ ngơi đi.”
Điềm Mộng Hinh về phòng, Lôi Thanh Tiêu nhìn cô đóng cửa phòng rồi mới đi tới khoang du thuyền ngắm cảnh, chỉ là biểu tình trên mặt lại có một chút bồn chồn, lo lắng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây