Lôi Thanh Tiêu nói xong thì lên phòng, Mộc Nguyệt Hinh thấy con trai vẫn tỏ thái độ không nóng không lạnh như vậy nên cực kì không vui, oán giận: “Ông nhìn nó xem, đây là con trai chúng ta đấy. Nghe theo ý nó nó cũng không bày sắc mặt tốt, cũng không nhìn xem là ai làm ra cục diện rối rắm này.”
Lôi Tử Hi nghe Mộc Nguyệt Hinh oán giận cũng không nói gì mà nhìn bóng dáng Lôi Thanh Tiêu, trong lòng thầm nghĩ, hy vọng tất cả mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi như kế hoạch của con trai, chỉ là nếu có một ngày Điềm Mộng Hinh biết thằng bé lừa mình, chỉ sợ là thu sau tính sổ, đến lúc đó nó sẽ làm gì đây? Haiz, chỉ là lúc này lo lắng thì vẫn quá sớm, chỉ hy vọng thuyền tới đầu cầu ăn tự thẳng.
Lôi Thanh Tiêu về phòng, cầm di động nhìn những tấm ảnh quen thuộc bên trong lại nhìn tấm ảnh cưới kia. Một lúc sau, anh mở giao diện danh bạ điện thoại, nhìn số di động của Điềm Mộng Hinh nhưng không gọi đi mà sửa lại tên rồi mới gọi đi.
Lúc này Điềm Mộng Hinh đã về tới nhà, cô đang ở trong phòng nghỉ ngơi còn Cốc Tuấn và Kim San San ở lại, chờ đưa mẹ về nhà rồi mới đưa Kim San San về.
Điềm Mộng Hinh nằm ở trên giường, nghĩ tới chuyện xảy ra ở nhà hàng ngày hôm nay, không biết vì sao cô chưa bao giờ gặp Mộc Nguyệt Hinh nhưng lại có phản cảm với bà ta. Một màn diễn ra ở nhà hàng cô bất tri bất giác thế mình vào đó cho nên mới diễn kích động như thế. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại không thích mẹ Lôi Thanh Tiêu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây