Điềm Mộng Hinh trở lại phòng làm việc của mình, cô nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa, cô cầm theo đồ cá nhân của mình, rời khỏi phòng làm việc, lúc đi qua cửa, cô dặn thư ký: “Buổi chiều tôi sẽ không trở lại, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, Điềm Mộng Hinh rời khỏi văn phòng, ra khỏi công ty, đi tới quán cà phê đã hẹn. Kim San San trở về văn phòng của mình, đang nghĩ không biết có nên nói chuyện buổi trưa hôm nay Điềm Mộng Hinh nói với mình cho Kim Thiện Tông biết không, nói cũng không phải, mà không nói cũng không phải, mà kết hôn này là giả, lại nói, nếu Kim Thiện Tông đã sớm biết chuyện Mộng Hinh làm người mẫu, vậy chắc cô ấy không nói chuyện này cũng không sao cả.
Sau khi tự đưa ra quyết định cho mình, Kim San San không thấy khó xử nữa, cô yên tâm ngồi vào vị trí làm việc, cô ấy biết Kim Thiện Tông đã không còn tin tưởng mình nữa, mình có nói cũng sẽ không tin, vì vậy cô ấy có nói hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Điềm Mộng Hinh rời khỏi công ty, đến quán cà phê đã hẹn, Lâm Lâm đã sớm chờ sẵn ở cửa, lần này Lâm Lâm đi một mình, cô ấy lên xe của Điềm Mộng Hinh, chỉ đường cho Điềm Mộng Hinh, hai người cùng đến cửa hàng váy cưới.
Điềm Mộng Hinh và Lâm Lâm cùng đi xuống xe, hai người đi vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng lập tức bước tới, nói: “Hai vị đã hẹn trước chưa ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây