Ngày hôm sau, ánh mặt trời rạng rỡ hơn so với ngày thường, tựa như phối hợp với tâm tình tràn đầy mong đợi của Điềm Mộng Hinh, bản thân Điềm Mộng Hinh cũng không biết tại sao, rõ ràng tất cả đều là giả, vậy mà mình lại rất mong đợi chiếc váy cưới xinh đẹp kia.
Nhưng Cốc Tuấn càng nghĩ càng thấy không đúng, dự án hôn lễ tập thể có sự tham gia của các cặp đôi tổ chức hôn lễ thật cơ mà, tại sao Mộng Mộng lại đích thân tham dự, đây là cố tình sắp xếp vậy, hay chỉ là sự trùng hợp?
Cốc Tuấn trái lo phải nghĩ đến mất ngủ cả buổi đêm, sáng hôm sau dậy sớm làm bữa sáng, rồi ngồi ở cạnh bàn ăn chờ Điềm Mộng Hinh.
Điềm Mộng Hinh đi tới phòng khách, bất ngờ nhìn thấy Cốc Tuấn đã ngồi ở cạnh bàn ăn từ sớm, cô rất kinh ngạc, đi tới bên bàn ăn, nhìn Cốc Tuấn nói: “Sao hôm nay anh dậy sớm vậy, không ngủ thêm lát nữa, tý anh còn phải đến bệnh viện đúng không?”
Cốc Tuấn đặt bát ở trước mặt Điềm Mộng Hinh, nhìn Điềm Mộng Hinh, cười nói: “Mộng Mộng, đêm qua anh không ngủ được, nên hôm nay dậy sớm, tiện làm bữa sáng luôn, đúng rồi, hôm qua anh quên mất không hỏi em, tại sao em đích thân làm người mẫu, có sự sắp xếp đặc biệt nào à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây