Điềm Mộng Hinh không ngờ Lôi Thanh Tiêu lại đoán đúng đến vậy, đúng là suýt nữa cô quên mất giờ tan làm, xem ra mình thật sự quá tập trung, nếu không có Lâm Lâm nhắc nhở, sợ rằng bây giờ cô vẫn chưa rời mắt khỏi màn hình máy vi tính!
Điềm Mộng Hinh xoa xoa đầu, cười nói: “Bị anh nói đúng rồi, đúng là tôi quên mất.”
Lôi Thanh Tiêu bất lực nhìn động tác nhỏ này của Điềm Mộng Hinh, cười nói: “Được rồi, Mộng Mộng, chúng ta đi thôi, đừng để bọn họ phải chờ lâu.”
Lôi Thanh Tiêu vừa nói vừa nhận lấy túi xách của cô, hai người cùng đi vào trong thang máy. Sau khi hai người lên xe, Lôi Thanh Tiêu lái xe, đến một nhà hàng hải sản rất nổi tiếng, Kỳ Huyễn Vu và Lạc Phong đều đã chờ ở cửa rất lâu rồi.
Kỳ Huyễn Vu xa xa nhìn thấy chiếc xe của Lôi Thanh Tiêu lái tới. Đến nơi, Lôi Thanh Tiêu dừng xe lại, anh và Điềm Mộng Hinh cùng xuống xe, Lạc Phong và Kỳ Huyễn Vu đều mỉm cười gật đầu chào Điềm Mộng Hinh, Lôi Thanh Tiêu thấy biểu tình này của bọn họ, khẽ cau mày, anh ngăn tầm mắt của Điềm Mộng Hinh lại, nói: “Mộng Mộng, em đi vào trước đi, tôi đánh xe vào bãi rồi sẽ đi vào ngay, Lạc Phong, cậu chăm sóc cho Mộng Mộng giúp tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây